Tổng Giám Đốc Gặp Nạn
Phan_7
Diệp Ninh mặc dù tức giận, nhưng lại không làm gì cô, chỉ hy vọng Vệ Tử Hiên không kịp truy cứu để cho Vệ Tử Câu giải quyết, càng hy vọng sổ sách có thể giúp Vệ Tử Câu lên làm tổng giám đốc, tiếp tục hợp tác với cô.
Quả nhiên, không phụ lòng cô.
"Học tỷ, em không đi, chị đi là được rồi." Lăng Tâm Ảnh thấy trên bàn cô cũng có.
"Tại sao không đi? Em nhất định phải đi, Vệ Tử Câu mà mất hứng không ký hợp đồng với chị thì làm sao bây giờ? Cô thư ký mới vừa gọi điện thoại mời, nói hai người chúng ta cần phải đến."
"Không, em không thể đi, em sợ Vệ Tử Câu sẽ giết em, chị cũng không phải không biết chuyện của hắn." Bởi vì tình cảm tốt, chuyện gì Lăng Tâm Ảnh cũng nói cho cô biết, đây cũng là một trong những nguyên nhân Diệp Ninh không có xử phạt cô.
Cô len lén sửa lại sổ sách, dĩ nhiên không có quang minh chính đại làm nhanh, làm trễ nãi hắn ngăn cản Sử Đan Kỳ kết hôn cùng Vệ Tử Hiên; lại thêm hiểu lầm từ trước, hắn nhất định sẽ giết cô.
"Không thể nào? Có lẽ hắn chỉ muốn nói cám ơn với em." Diệp Ninh cảm thấy cũng có thể, Vệ Tử Câu sẽ không như vậy mà không biết ơn!
"Nhất định sẽ. Chị không biết hắn yêu Sử Đan Kỳ thế nào đâu, em đối với hắn liền bé nhỏ không đáng kể." Lăng Tâm Ảnh khẳng định nói.
"Nhưng hiệp ước năm năm cũng không thể buông tha, tập đoàn Vệ thị là khách hàng lớn, không có nó, chị có thể sẽ không phát tiền thưởng cuối năm, cũng không có tiền mua bảo hiểm lao động." Diệp Ninh do dự giữa mạng sống của học muội và tình hình lâu dài của công ty.
"Em không cần tiền thưởng cuối năm, em sẽ tự mua bảo hiểm lao động, với lại chỉ cần đưa mười tháng tiền lương trong một năm là được rồi." Tiền tài là vật ngoài thân, bảo vệ mạng sống quan trọng hơn.
Diệp Ninh nghiêm túc hỏi, "Tâm Ảnh, nếu các khác nhân viên cũng giống em, vậy em có thể không đi sao."
"Bọn họ dĩ nhiên không thể nào giống em được."
"Vì tiền đồ của công ty, em phải đi." Không phải cô không để ý đến sống chết của học muội, cô ấy đi không nhất định sẽ chết mà công ty nhất định sẽ có tiền đồ.
"Học tỷ chăm sóc học muội như vậy sao?" Đưa sống chết của cô ra ngoài suy xét?
"Chị đã nói với em, Vệ Tử Câu không nhất thiết nhìn thấy em, em chỉ cần ở trước mặt hắn lúc nói chuyện với chị, sau đó thừa dịp hắn không chú ý chuồn đi không được sao."
"Được sao?" Lăng Tâm Ảnh hoài nghi hỏi.
"Nếu không được thì, chị sẽ bảo vệ em."
"Chị bảo vệ em?"
"Không tin à?"
"Được, em đi. Nhưng chỉ là muốn cho hắn biết em đến, sau đó em sẽ đi, những thứ khác em cũng mặc kệ, chính chị cùng Vệ Tử Câu nói chuyện hiệp ước."
Diệp Ninh ra dấu OK với cô.
Vệ Tử Câu mở bữa tiệc này ở biệt thự Vệ gia, chỉ là muốn các công ty có quan hệ hợp tác biết được hắn hiện là tổng giám đốc tập đoàn Vệ thị.
Nhìn vào gương thắt cà vạt, hắn cũng muốn thấy diện mạo của Lăng Tâm Ảnh. Muốn gặp cô là một trong những mục đích hắn muốn mở bữa tiệc này.
Leng keng! Căn phòng cách vách lại truyền tới âm thanh đập đồ, phá vỡ hình ảnh hắn mới vừa chuẩn bị.
Từ khi hắn về nhà, không có một phút yên bình. Không phải Vệ Tử Hiên gây gổ, đánh nhau với Sử Đan Kỳ, thì chính là Sử Đan Kỳ lợi dụng Vệ Tử Hiên không có ở nhà tới quấy rầy hắn.
"Tôi muốn ly hôn!" Sử Đan Kỳ rống to, sợ Vệ Tử Câu ở phòng bên cạnh không nghe thấy. Cô muốn cho hắn biết, cô vì hắn mà ly hôn.
Hắn đã từng yêu cô như vậy, chỉ cần cô quay đầu lại, hắn nhất định còn muốn cô.
"Cô bị thần kinh à, muốn ly hôn cả ngày lẫn đêm! Tôi mất vị trí tổng giám đốc, có phải xem thường tôi rồi không?" Vệ Tử Hiên cũng hầm hừ.
"Anh mất vị trí tổng giám đốc là đúng rồi, tự tiện lợi dụng tiền công ty nuôi tình nhân, tôi có mắt như mù nên mới gả cho anh, tôi muốn ly hôn!"
"Muốn ly hôn cũng được, cô nghĩ ly hôn rồi trở về tìm Tử Câu đúng không? Cô cho rằng hắn còn có thể muốn cô sao? Không cần nghĩ mình xinh đẹp liền cho rằng hắn có thể mặc cho cô định đoạt. Phụ nữ không có nội hàm một khi lên giường cùng đàn ông, sẽ làm cho họ cảm thấy cô ta không thú vị, tựa như cô." Vệ Tử Hiên nhẫn tâm mỉa mai.
Vẫn chưa có ai dám nói cô như vậy, chỉ là đàn ông ở chung một chỗ với cô quả thật cũng duy trì không được lâu, nhưng cũng không thể chứng minh cô không thú vị."Vệ Tử Hiên, tôi giết anh!"
Tiếp đó, là một hồi âm thanh đập đồ lạch cạch, leng keng.
Người phụ nữ không có nội hàm một khi lên giường cùng đàn ông, sẽ làm cho họ cảm thấy cô ta không thú vị? Vệ Tử Câu lặp lại những lời Vệ Tử Hiên vừa nói.
Rất có đạo lý, không nghĩ tới cả ngày chơi gái, cũng có thể học được đạo lý này.
Ra khỏi phòng, hắn đi đến phòng của Vệ Tử Hiên, "Dừng tay!"
Vừa thấy Vệ Tử Câu, Sử Đan Kỳ lập tức thả cây đèn trong tay, uất ức khóc, "Tử Câu, hắn đồng ý ly hôn rồi, anh phải làm chứng cho em."
"Lát nữa chú Sử sẽ tới, bây giờ tôi chuẩn bị đi phi trường đón ông ấy, vấn đề của hai người để ông ấy thay hai người giải quyết." Dứt lời, Vệ Tử Câu xoay người rời đi.
Sử Đan Kỳ lập tức đi theo ra ngoài, "Tử Câu, là anh tìm cha em tới sao?"
"Không sai." Hắn không có dừng bước.
Sử Đan Kỳ tiếp tục đi cùng hắn, "Tử Câu, anh nên biết em ly hôn là vì anh, em sợ cha sẽ không để cho em ly hôn, anh cùng em cầu xin cha, để ông thành toàn cho chúng ta."
Vệ Tử Câu đột nhiên dừng bước, rất nghiêm túc nhìn chăm chú vào cô, sau đó vuốt mái tóc quăn màu nâu rồi bỏ đi không nói một câu.
Sử Đan Kỳ nhìn bóng lưng xinh đẹp của hắn cười, hắn còn say mê cô.
Vừa tiến vào biệt thự Vệ gia, toàn thân Lăng Tâm Ảnh cảm thấy không được tự nhiên, cô nhìn lướt qua tất cả đàn ông bên trong đại sảnh, cô muốn thấy nhưng cũng sợ phải thấy Vệ Tử Câu.
"Tâm Ảnh, tìm được hắn chưa?" Diệp Ninh cũng chưa tìm thấy Vệ Tử Câu.
"Còn chưa có. . . . . . Tìm được." Đúng lúc Lăng Tâm Ảnh nhìn thấy hắn, hắn đang nói chuyện với một người đàn ông khác.
"Chúng ta qua đó chào hỏi." Diệp Ninh nói.
"Nói hay lắm, em chào hỏi xong liền đi." Lăng Tâm kéo theo Diệp Ninh đi về phía Vệ Tử Câu.
"Vệ tổng giám đốc, anh khỏe chứ, tôi là Diệp Ninh." Diệp Ninh đến bên người Vệ Tử Câu nói.
Vệ Tử Câu lập tức xoay người, nhìn chăm chú vào hai cô gái quyến rũ trước mắt, một người trong đó có vẻ đơn thuần, trong sáng, khiến tầm mắt hắn dừng lại thêm mấy giây, hắn đang suy đoán ai sẽ là Lăng Tâm Ảnh?
"Diệp tiểu thư, chào cô." Hắn lễ phép vươn tay. Ai cầm tay hắn, người đó chính là Diệp Ninh, một người khác dĩ nhiên sẽ là Lăng Tâm Ảnh.
Diệp Ninh lập tức cầm tay Vệ Tử Câu, "Anh khỏe chứ, Vệ tiên sinh, Tâm Ảnh cũng đến."
Cô gái đơn thuần, trong sáng là Lăng Tâm Ảnh!
"Vệ, Vệ tiên sinh, tôi đã đến." Lăng Tâm Ảnh giương mắt nhìn chăm chú vào hắn, phát hiện tầm mắt của hắn hoàn toàn đặt trên người mình, nhưng mắt của hắn không thể tập trung tiêu cự, tại sao lại như vậy?
Cô vội vàng hạ mí mắt, không thể nghĩ nhiều, giật nhẹ Diệp Ninh, nhỏ giọng nói; "Em phải đi."
Diệp Ninh nhìn cô gật đầu một cái.
Lăng Tâm Ảnh không muốn rời xa, giương mắt liếc hắn một cái, ánh mắt của hắn sáng lên làm cô hoảng hốt lập tức xoay người rời đi.
"Tâm Ảnh, muốn đi nhanh như vậy sao?" Vệ Tử Câu hỏi.
Lăng Tâm Ảnh lập tức xoay người đi tới, "Anh. . . . . ."
Vệ Tử Câu kéo tay cô, "Diệp tiểu thư, việc có liên quan đến hiệp ước, thư ký của tôi sẽ cầm hợp đồng giao cho cô, cô xem qua nếu có vấn đề gì, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tôi, tôi mang Tâm Ảnh đi."
"Nhưng là. . . . . ." Diệp Ninh còn không kịp lên tiếng, đã thấy hai người đi lên lầu.
"Vệ tiên sinh, mắt của anh. . . . . ." Lăng Tâm Ảnh kinh ngạc hỏi.
"Rất tốt." Vệ Tử Câu dẫn cô vào phòng.
"Chúc mừng anh. Chỉ là. . . . . . Anh dẫn em đến nơi này làm gì?" Mỗi lần hắn buông tay ra, cô lập tức kéo dài khoảng cách với hắn, còn cầm gối trên giường của hắn che ở trước ngực.
"Em đang làm gì vậy?" Vệ Tử Câu buồn cười hỏi.
"Em, em không phải cố ý hại anh không ngăn cản kịp Vệ Tử Hiên kết hôn với Sử Đan Kỳ, anh. . . . . . Anh không phải sẽ tức giận mà muốn giết em đấy chứ? Em. . . . . . Học tỷ giúp em với."
"Ha ha, anh sao lại muốn giết em, em thật hấp dẫn." Hắn nhanh chóng kéo cô lại, ôm cô vào trong lòng.
"A! Vệ tiên sinh, anh buông em ra, em thật sự không cố ý, anh nghe em giải thích, em thật sự không biết cổ phần là giả, em cũng không dám yêu anh, anh buông em ra!"
"Anh tin em, nhưng em phải tiếp tục yêu anh." Vệ Tử Câu kéo cô ngã xuống giường, đè lên cô.
Lăng Tâm Ảnh cho là hắn vì tức giận mới nói như vậy, cô dùng sức lắc đầu, "Em thật sự không dám."
Vệ Tử Câu giữ chặt mặt cô, cúi đầu xuống hôn, dùng tất cả nhu tình hóa giải sự sợ hãi của cô đối với hắn.
"Vệ tiên sinh, anh. . . . . ." Uống lộn thuốc sao?
"Ngoan ngoãn ở trong phòng chờ anh, anh có lời muốn nói với em, anh hiện tại phải đi xuống chào hỏi khách khứa trước." Hắn vừa hôn nàng vừa nói.
Lăng Tâm Ảnh như bị dính ma chú của hắn gật đầu một cái.
Vệ Tử Câu đi xuống lầu, Vệ Tử Hiên luôn ở phòng bên cạnh thấy hắn đem Lăng Tâm Ảnh vào phòng, liền nổi lên ý đồ xấu.
Nếu không vì Lăng Tâm Ảnh, hắn bây giờ còn đang ổn định làm tổng giám đốc, nếu giết người có thể vô tội, hắn nhất định sẽ giết cô!
Không, giết cô thì quá đáng tiếc; nếu nói Sử Đan Kỳ là tiên nữ phương Tây thì cô là tiên nữ Trung Quốc, hắn còn chưa có thưởng thức qua cô gái nào giống cô, không biết có thú vị hay không.
Tiên nữ phương Tây vài ba lời liền có thể lên giường, muốn làm tiên nữ Trung Quốc sợ rằng phải nói vạn ngữ; chỉ là, hắn không có kiên nhẫn nói nhiều như vậy, vậy thì bỏ thuốc sẽ nhanh hơn.
Hắn ở trong phòng rót hai ly rượu, trong đó có một ly bỏ thuốc mê mang đi, tiếp đó gõ cửa phòng Vệ Tử Câu. Hắn tin rằng Vệ Tử Câu sẽ không trở về phòng nhanh như vậy.
Mở cửa đương nhiên là Lăng Tâm Ảnh."Là anh? Có chuyện gì sao?"
"Cô khiến tôi mất đi vị trí tổng giám đốc, cô nói không có chuyện gì sao?" Vệ Tử Hiên vào trong phòng, đóng cửa phòng lại.
Lăng Tâm Ảnh lui lại mấy bước, "Do anh làm bậy không thể trách tôi. Anh tốt nhất không được làm loạn, phía dưới đều có người, tôi kêu lên, sẽ có rất nhiều người đến."
"Cô không cần phải khẩn trương, thật sự là do tôi làm bậy, tôi chỉ tìm cô uống rượu, uống xong ly rượu này, chúng ta quên hết ân oán trước kia." Nói xong, Vệ Tử Hiên uống ly rượu không bỏ thuốc, sau đó đem một ly rượu khác đưa tới trước mặt Lăng Tâm Ảnh.
Lăng Tâm Ảnh lắc đầu từ chối.
"Không nể mặt tôi sao? Chỉ một ly rượu, quên hết ân oán giữa chúng ta, cô không phải hy vọng chúng ta thành kẻ thù chứ!"
Cô dĩ nhiên không hy vọng có kẻ thù, vì vậy cô nhận lấy rượu, "Uống xong sẽ không còn ân oán nữa?"
"Không sai, sẽ xóa bỏ hết."
Lăng Tâm Ảnh chịu đựng rượu cay, nhanh chóng uống hết. Cô đem ly trả lại cho Vệ Tử Hiên, "Anh có thể đi ra ngoài."
"Không vội." Hắn ngược lại đi đến bên giường ngồi xuống.
"Mời anh đi ra ngoài, đây không phải là phòng của anh."
"Đây cũng không phải phòng của cô."
"Anh. . . . . ." Lăng Tâm Ảnh cảm thấy hành động của hắn rất kỳ lạ, cô từ từ đi đến cạnh cửa, hắn không ra thì cô ra!
Mà cô mới chạm tới nắm cửa, chưa kịp mở cửa liền mất đi tri giác, ngã xuống đất.
Vệ Tử Hiên kịp thời đón lấy cô, ôm cô đặt trên giường, lộ ra một chút ý cười thỏa mãn, giúp cô cởi áo, tháo dây lưng, dục vọng nổi lên.
Cởi ra nút áo thứ nhất trên quần áo cô, nút áo thứ hai. . . . . .
Phanh! Cửa đột nhiên bị đẩy ra, Vệ Tử Câu nhanh như chớp đấm vào mặt của Vệ Tử Hiên, còn đá cho hắn một cước.
Hắn ở đại sảnh liếc thấy Tử Hiên đi vào phòng hắn.
"Đáng ghét! Em lên nhanh như vậy làm gì?" Vệ Tử Hiên đau đến đứng không nổi.
Vệ Tử Câu tóm lấy cổ áo hắn, nâng hắn lên, đấm vào bụng hắn. "Anh dám đụng vào người phụ nữ của tôi, đừng trách tôi không đếm xỉa đến tình anh em."
Vệ Tử Hiên dùng ống tay áo lau đi máu trên khóe miệng, "Người phụ nữ của em?"
"Anh chú ý nghe cho kỹ, Lăng Tâm Ảnh là người tôi muốn kết hôn, anh dám có ý gì với cô ấy, tôi sẽ đánh anh thành người mù."
"Em kết hôn cùng cô ấy?" Vệ Tử Hiên không tin nói.
"Không sai. Tôi mời chú Sử đến giúp tôi chứng hôn, Còn nữa..., tôi muốn vợ chồng hai người dọn ra ngoài, nơi này là tài sản của tôi, anh đã đem một nửa kia bán cho tôi, anh nên nhớ. Cút!"
Vệ Tử Hiên nhếch nhác đi ra khỏi phòng Vệ Tử Câu.
Lăng Tâm Ảnh cả đêm không tỉnh, cô chưa từng ngủ sâu như vậy.
Vừa mở mắt ra, cô thậm chí không biết mình đang ở đâu, cho đến khi thấy Vệ Tử Câu ôm cô, hết thảy những gì xảy ra đêm qua đều trở lại trong đầu.
Cô nhìn quần áo mình, mặc dù hoàn hảo như lúc ban đầu nhưng cô vẫn vội vàng lay tỉnh Vệ Tử Câu. "Vệ tiên sinh, anh tỉnh tỉnh, em, em không phải đã bị anh trai anh. . . . . ." Cô khẩn trương đến phát khóc.
"Không có. Anh kịp thời cứu em, không có sao." Vệ Tử Câu ôm cô vào trong ngực, hôn cô, che chở cho cô.
"Anh lại cứu em?" Cô thật sự không muốn thiếu hắn bất kỳ ân tình nào nữa.
"Không sai. Lần này em tính báo đáp anh cái gì?"
"Mắt của anh rất tốt, không cần người chăm sóc, mà em không có gì cả, anh muốn em báo đáp anh thế nào?"
"Gả cho anh."
"Anh nói cái gì?" Lăng Tâm Ảnh kinh ngạc trợn tròn hai mắt.
"Gả cho anh, coi như là em báo đáp ân tình của anh."
"Tại sao muốn em gả cho anh? Anh không phải là vì Sử Đan Kỳ đã kết hôn nên bị kích động quá sâu đấy chứ, nhất thời không nghĩ được gì, bị rối loạn thần kinh đi?" Rất có khả năng này.
"Tâm Ảnh, anh rất bình thường. Dù sao em cũng phải gả cho anh, anh đã chuẩn bị hôn lễ rất tốt, chú Sử sẽ chứng hôn cho chúng ta." Vệ Tử Câu không cho cự tuyệt nói.
"Không, anh nhất định là không bình thường. Nếu như anh bị rối loạn thần kinh, em sẽ chăm sóc anh, để báo đáp ân cứu mạng của anh." Cô lấy tay hắn ra đi xuống giường.
Vệ Tử Câu liền đem cô đè dưới thân, "Anh như vậy thật sao? Mắt vừa khỏi liền bị rối loạn thần kinh? Vậy em thật sự không muốn gả cho anh, không hề yêu anh nữa?"
Lăng Tâm Ảnh không muốn trả lời, giận hắn sao lại hỏi vậy? Khi yêu một người, có thể nói không yêu liền không yêu sao? Còn thiệt thòi là hắn yêu Sử Đan Kỳ đến chết đi sống lại.
Cô quay đầu, "Em muốn đi về."
"Tâm Ảnh, trả lời anh, không được trốn." Hắn không có ý buông cô ra.
"Anh không phải là yêu Sử Đan Kỳ sao? Không có cô ấy cuộc đời anh là một mảnh hắc ám không phải sao? Vậy anh nên biết, yêu chân chính không phải nói ngừng là có thể ngừng."
Câu trả lời của cô cùng giọng điệu chua chát làm hắn rất hài lòng, chỉ là. . . . . ."Anh chưa từng nói qua không có cô ấy cuộc đời của anh sẽ là một mảnh hắc ám, em không được nói lung tung."
"Em mới không có nói lung tung."
"Chúng ta sẽ kết hôn."
"Trừ phi anh nói cho em biết tại sao? Nếu không, em không kết hôn." Lăng Tâm Ảnh kiên trì không đáp ứng.
Vệ Tử Câu vuốt tóc cô, "Bởi vì em yêu anh, bởi vì em để cho anh cảm động, bởi vì em lại thiếu anh một ân cứu mạng." Bởi vì cô có thể làm cho hắn thoát khỏi Sử Đan Kỳ.
Hắn không thể tiếp tục yêu người phụ nữ không đáng giá đó.
"Những lý do này em không chấp nhận." Trừ phi hắn yêu cô.
"Bất kể em có nhận hay không, em cũng phải báo đáp ân cứu mạng của anh."
"Anh không thể đem cái này ra uy hiếp em."
"Anh liền có thể." Vệ Tử Câu hôn cô, cởi quần áo cô, để cho cô biết quyết tâm hắn muốn kết hôn cùng cô; cũng là cho cô biết, cô căn bản không thể cự tuyệt hắn.
Hôn lễ thật sự được cử hành. Lăng Tâm Ảnh cảm thấy, thật giống như một giấc mộng, hoặc như một trò đùa; bất kể là cái gì, tóm lại chính là không có cảm giác chân thật.
Con ngươi sắc bén của Sử Đan Kỳ trừng cô, làm cô không có cảm giác an toàn, không rõ nguyên nhân Vệ Tử Câu cưới cô, để cho cô vài lần có ý định muốn chạy trốn khỏi hôn lễ.
Hôn lễ kết thúc, tiệc tân khách xong xuôi, tất cả đều trở về đại sảnh của Vệ gia, trừ Vệ Tử Hiên, hắn đã dọn ra ngoài, mà Sử Đan Kỳ vẫn còn ở lại Vệ gia, nói là muốn ly hôn với Vệ Tử Hiên.
"Tử Câu, Tâm Ảnh, ngồi xuống đi." Sử Thanh Hoa nói.
Vệ Tử Câu cùng Lăng Tâm Ảnh ngồi xuống sát bên nhau, Sử Đan Kỳ cũng cùng bọn họ ngồi xuống ở phía đối diện, gương mặt so với tảng đá trong hầm phân còn thối và cứng hơn.
"Chú Sử, cám ơn chú từ xa đến chứng hôn cho chúng con." Vệ Tử Câu nói, mắt cố gắng không nhìn về phía Sử Đan Kỳ.
"Cám ơn cái gì, là các con còn để mắt đến chú. Hai đứa con của chú không có phúc, một gả cho không nên gả, một cưới lại không thể cưới, là do bọn hắn không nắm chặt cơ hội. Hai người các con hợp lại, lúc đầu chú cũng cảm thấy ngạc nhiên, bây giờ nghĩ lại, thật đúng là số mệnh chỉ định." Sử Thanh Hoa mừng rỡ nói.
"Cái gì mà số mệnh chỉ định, là Lăng Tâm Ảnh dụ dỗ Tử Câu." Sử Đan Kỳ tức muốn chết, hết lần này đến lần khác cha cô còn mừng hơn người khác, hạ thấp cô.
"Ngậm miệng con lại cho cha!" Sử Thanh Hoa lắc đầu, thở dài một cái tiếp tục nói: "Tâm Ảnh, chú không có phúc có con làm con dâu, chú liền đem con làm con gái vậy. Cổ phần của tập đoàn Vệ thị vẫn như cũ cha tặng nó cho con làm đồ cưới."
"Chú Sử, con không thể nhận." Lăng Tâm Ảnh cự tuyệt nói.
"Nhận lấy. Nếu không, chú sẽ cảm thấy thẹn với cha con."
"Cha, lòng của cha sao cũng thiên vị cho người ngoài, con muốn cổ phần của tập đoàn Vệ thị." Sử Đan Kỳ thầm nghĩ, có cổ phần Vệ thị, cô liền có thể dây dưa với Vệ Tử Câu.
"Không được, cổ phần Vệ thị vẫn nên trở lại trong tay người Vệ gia, tập đoàn Vệ thị mới không còn tranh chấp. Ban đầu cha cùng Vệ lão phu nhân định ra hôn ước, chính là sợ hai anh em bọn họ có cổ phần như nhau, Tử Hiên không chịu xếp thứ hai, sẽ tạo thành tranh chấp giữa hai anh em; lại vì hai anh em bọn họ đều thích con, mới muốn lợi dụng hôn nhân để kết hợp với 20% cổ phần trong tay cha, để cho bọn họ có cổ phần chênh lệch. Mà cha cùng Vệ lão phu nhân cũng hi vọng Tử Câu có thể lên làm tổng giám đốc, con cố tình đi chọn Tử Hiên, chẳng trách ai được." Sử Thanh Hoa thở dài.
"Đã như vậy, tại sao còn đem cổ phần cho Lăng Tâm Ảnh làm sính lễ, mà không phải cho con?" Sử Đan Kỳ bất bình hỏi.
"Con kiêu căng thành tánh, cha sợ con làm loạn, mà Đan Ny thì thật thà gần như đần độn, cha sợ hắn bị lợi dụng, cho nên mới đưa cho Tâm Ảnh; cha thấy cô ấy khéo léo, có thể hiểu được nên chọn ai làm tổng giám đốc. Bọn họ ở cùng nhau, có lẽ thật là ý trời."
Sử Đan Kỳ bực bội nói: "Con không tin vào ý trời." Càng không tin Vệ Tử Câu sẽ yêu Lăng Tâm Ảnh, cô nhất định phải làm cho Vệ Tử Câu trở lại bên cô.
"Tử Câu, Tâm Ảnh, chú Sử chúc hai con đầu bạc răng long, mãi mãi yêu nhau. Không còn sớm nữa, ai cũng đều mệt, mọi người nên trở về phòng đi."
Vệ Tử Câu kéo Lăng Tâm Ảnh đứng lên, "Chú Sử, chú cũng nghỉ ngơi sớm một chút, chúc chú ngủ ngon."
Lăng Tâm Ảnh xách theo một túi thức ăn tiến vào trụ sở kế toán. "Này, mọi người vẫn khỏe chứ, tôi tới thăm mọi người."
Tiếp đó là tiếng chào hỏi vang lên.
Diệp Ninh từ phòng làm việc thò đầu ra, "Tâm Ảnh, mau vào trong tán gẫu."
Lăng Tâm Ảnh mang theo thức uống đi vào phòng làm việc của Diệp Ninh.
"Nói mau, hai người hưởng tuần trăng mật ở đâu? Có mang hình tới cho chị xem không?" Diệp Ninh đưa tay ra muốn hình, Vệ Tử Câu có tiền như vậy, khẳng định sẽ đi rất nhiều nơi.
Lăng Tâm Ảnh đem thức uống đặt trên tay cô, "Không có đi hưởng tuần trăng mật."
"Tân hôn đã một tháng mà hai người vẫn chưa đi!" Diệp Ninh uống một hớp lớn.
"Vệ Tử Hiên làm rối loạn công ty, Tử Câu muốn thay đổi cơ cấu công ty, điểm này em phải thông cảm." Lăng Tâm Ảnh thản nhiên nói.
"Không đúng, chị phát hiện em không có cái loại hạnh phúc khi mới cưới, có phải Vệ Tử Câu đối xử không tốt với em?" Diệp Ninh nhạy bén cảm giác được.
"Hắn đối với em rất tốt, chỉ là. . . . . ."
"Chỉ là cái gì? Em nói mau, sốt ruột chết đi được!"
Cô hôm nay đến đây vì uất ức đầy bụng muốn tìm Diệp Ninh nói, nếu không, cô sợ mình sẽ điên mất. "Học tỷ, em hình như quá nhạy cảm thì phải."
"Tại sao lại nói vậy?"
"Cho tới bây giờ, Sử Đan Kỳ hình như không có ý định trở về Mỹ, mọi người cùng sống chung một mái nhà, bất kể làm việc gì cũng có ba người, em hoàn toàn không có cái cảm giác mới cưới." Lăng Tâm Ảnh thẳng thắn nói.
"Ba người? Tâm Ảnh, vậy. . . . . . "này nọ í é í é" "này nọ í é í é" cũng ba người làm?" Không thể nào?
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian